Lâm Tiêu trọng sinh năm 2001, cái năm thanh xuân mà cũng cuồng vọng.
Đối mặt với người vợ cũ ánh trăng sáng: Kiếp trước em ngược đãi tôi, kiếp này để em gọi tôi là ba.
Đối mặt Tiêu Mạt Mạt anh nói: Ngoan, xin nghỉ việc, em không còn là cô giáo của anh nữa.
Đối mặt nữ tổng tài ân nhân: Chị phá sản rồi? Tốt quá, đang lo không có chỗ báo ân.
Kiếm tiền phóng túng nhất, yêu đương tưng tửng nhất.
Tác giả: Trầm Mặc Đích Cao Điểm