Cô cười nhạt, khuôn mặt xinh đẹp như hoa mẫu đơn méo mó. Thân thể yếu đuối như con rối đứt dây, tay cầm hờ một thanh kiếm. Vết máu bị mưa lớn cuốn trôi. Mùi máu tanh từ cỏ cây xộc vào mặt. Xa xa, tiếng vó ngựa phá tan màn đêm. Tiếng binh khí giáp sắt từ xa đến gần. Người đàn ông dẫn đầu nhẹ nhàng dừng lại bên vạt váy cô, nâng cằm cô lên bằng chuôi kiếm. Mái tóc ướt sũng từng sợi dính vào mặt, tựa như vong hồn nơi đáy giếng. Cô ngước nhìn khuôn mặt mờ ảo trong bóng tối, chỉ thấy đôi môi đã mất đi màu máu nhẹ nhàng nói: Hối hận không? Cô nhìn anh, mưa quá lớn, cũng quá lạnh. Giống hệt như tất cả những gì lạnh lẽo trong điện thờ không ai quan tâm lúc còn nhỏ.
Tác giả: Liễu Yên Yên