Lục Vũ đã mất mười bảy năm, cuối cùng cũng thôn tính linh hồn Thiên Đế, xem xét lại thế giới này. Kể từ khi trời đất tái sinh, linh khí phục hồi, chúng sinh coi trường sinh là đạo, đoạt vận khí mà sống. Tích tụ chân khí, có thể khai sơn phá thạch, đi ngàn dặm trong ngày. Luyện pháp thuật, có thể hô phong hoán vũ, cưỡi mây đạp gió. Hổ gầm núi rừng, rồng lượn nước nông. Đời này, xưng bá cửu trùng thiên, hổ dữ xuống núi, rồng bay chín tầng mây!
Tác giả: Huề Hồ Viễn Du