Kiếp trước, Tùy Châu ở trên một vùng đất hoang tàn, cần cù chăm chỉ nuôi hai đứa con của em gái mình khôn lớn.
Kết quả là chết trong tay hai đứa trẻ này.
Trùng sinh trở lại, cô muốn tìm con gái ruột của mình, muốn những kẻ đã nô dịch cô cả đời phải sống không bằng chết.
Em gái khóc lóc: "Chị ơi, nếu không có rau dại, bé Bảo và Bối sẽ bị đói mất."
Tra nam: "Tùy Châu, có cực khổ thế nào cũng không thể để con khổ, chúng ta phải ăn vỏ cây để bé Bảo và Bối được ăn bánh."
Tùy Châu vẻ mặt không nỡ gật đầu, quay người ăn ngon uống say, tiện thể nhìn tra nam tiện nhân đào rau dại ăn vỏ cây, cuộc sống trong ngày tận thế thoải mái không gì bằng.
Chỉ là, vị chỉ huy căn cứ không xa kia, sao anh cứ đỏ mặt nhìn tôi làm gì vậy?
Chỉ huy căn cứ thẹn thùng: Ở đây có một người đàn ông và những đứa trẻ, cần cô nhận lấy một chút!