Năm 6 tuổi, cậu chìm vào vũng lầy, gặp một người tên là Minh Nguyệt, rồi cô lại biến mất. Năm 8 tuổi, cậu gặp người cha hấp hối, ông là chủ nhân thiên hạ. Năm 15 tuổi, cậu cuối cùng cũng tìm thấy cô, trong hôn lễ của tân quân. Đất đá biến đổi, thiên tử đi săn, Ngõa Lạt phạm kinh. Triều thần ủng lập, biết rõ ngôi vị hoàng đế là củ khoai lang nóng bỏng, nhưng phải tiếp nhận. Cậu muốn bảo vệ thành trì này, vì cô ở bên trong. Năm 21 tuổi, cậu đăng cơ cứu vãn cơn nguy khốn. Nghênh đón thượng hoàng, người ta nói Cảnh Thái không thông thạo mưu quyền tự chuốc họa, nhưng cậu không muốn cô mất đi chồng. Nghênh giá, ......thấy cô ôm chồng khóc nức nở, cậu nói: Lúc này từ bỏ đoạn tình cảm vô vọng này vậy. Vốn định ở trong cung thành thủ thân một mình, nhưng bỗng nhiên ngoảnh đầu lại, một người lại ở nơi ánh đèn le lói. Là vợ của cậu. Không ngờ, cô lặng lẽ đi cùng cậu đã xa đến vậy. Năm 29 tuổi cậu mất, dã sử ghi lại mấy chữ: "bóp chết". Cậu chắc chắn cảm thấy là giải thoát? Nhưng đi tìm vợ con. Cô vốn là con gái nhà y, gặp nạn ở chốn lầu xanh được cậu cứu giúp. Âm thầm như đã định sẵn thành hôn. Đêm tân hôn, cậu say sưa gọi một cái tên. Cô không ghen tị với người con gái mà cậu yêu mà không được. Trước mặt cậu, cô luôn cảm thấy bản thân nhỏ bé, ở bên cạnh cậu đã là quá đủ. Cậu làm hoàng đế, cùng cậu sống chết trong chốn quyền lực, vốn nghĩ trong lòng cậu chỉ có vầng trăng kia, không dung nạp mình. Nào ngờ chưa gặp đêm hoa đăng ngàn cây của cậu, cuối cùng lại có được sự quan tâm của cậu. Cô thay cậu uống rượu độc, biết có thể cùng cậu đi đến cuối con đường. Không biết trước khi đèn cạn dầu, con của họ đã chết non.