Văn án 1: Mười năm trước——
Thẩm Thanh Viên: Hoa khôi ban tự nhiên, đứng đầu khối.
Diệp Sơ Dương: Không học vấn, tư sắc tạm được.
Kẻ học dốt công khai theo đuổi cả nửa năm, không đợi được một cái nhìn rung động.
Hoa khôi OS: Thương thay thằng ngốc nghếch, hàm số lượng giác còn không hiểu, sau này cậu phải làm sao đây?
Mười năm sau——
Thẩm Thanh Viên: Cựu bác sĩ trâu ngựa, không được 4+4, thất nghiệp hồi máu, đang tái khởi nghiệp…
Diệp Sơ Dương: Ngôi sao hàng đầu, minh tinh.
Gặp lại, ngôi sao hàng đầu OS: Thời gian không chỉ là dao giết heo, còn là mấy bao cám heo. Hoa khôi béo lên rồi, sa sút rồi. Trước kia cô ấy phát sáng trong đám người, bây giờ… nhìn kỹ, vẫn có chút sáng bóng—— đầy dầu mỡ!
Đây là một câu chuyện tìm lại tình yêu của chính mình.
Văn án 2:
Mười năm trước, Thẩm Thanh Viên kiêu ngạo, cho rằng cuộc đời chỉ là vượt ải chém tướng, không ngừng đánh quái lên cấp, thành công này nối tiếp thành công khác. Cô không ngờ mình sẽ có một ngày thất bại.
Cô xem nhẹ cuộc đời, quá hời hợt, quá đương nhiên.
Cuộc sống vì thế đã cho cô một bài học nặng nề.
Có bản thảo, yên tâm nhảy hố!