Con bạn ơi, cái con tác giả nó cho main nhà ta “lạc trôi” vào cái thế giới tu tiên, mà éo phải ai khác, nó lại vào vai con nữ phụ ác độc, vận mệnh y như cái tên, “tởm bởm” chả ra đâu vào đâu.
Cái hệ thống “bú fame” nó bảo: “Mày phải cưa đổ thằng nam phụ tên Tạ Thần Châu, hành nó lên bờ xuống ruộng, rồi nhận cái kết đắng bị nó ‘xử đẹp’.” Nghe phán thì oách, con main nó còn tưởng tượng cảnh “cầm roi múa may quay cuồng”, ai dè “tự vả” phát điếng, nằm đo đất.
Thằng hệ thống nó cũng “cạn lời”, nhìn trời nhìn đất, rồi cái đổi bài: “Thôi, nhiệm vụ mới là ‘cưa đổ’ nó, trượt là đi đào than đấy nhé!” Con main nó tự tin như kiểu “chuyện nhỏ như con thỏ”, ai ngờ “chốt đơn” bằng việc bị thằng Tạ Thần Châu cho “bay màu” lần nữa.
Tưởng đâu giờ đi “vác mai đi cuốc đất” rồi, ai ngờ mở mắt ra lại thấy mình… “lên đời” 300 năm sau. Cái hệ thống giờ mới “bắt sóng” kịp, giọng nặng trĩu: “Đến muộn rồi, có nhiệm vụ mới.”
Nhiệm vụ gì á hả? “Cứu rỗi” thằng Tạ Thần Châu giờ đã “hắc hóa” thành phản diện, “tẩy não” nó cho nó biết yêu, biến nó thành người bình thường, quan trọng nhất là… ngăn nó hủy diệt thế giới.
Con main nó chỉ biết “mắt chữ A mồm chữ O”: “Ủa, cái thằng phản diện này, quen quen nha.” Rồi nó tự vấn: “Sao mày không đợi đến cuối truyện mới tới vậy?” hay “Hay mày xóa truyện đi cho lẹ?”
Mà này, cái thằng Tạ Thần Châu ấy, nó “ghét cay ghét đắng” con main nhà ta. Ai cũng nghĩ vậy, kể cả nó. Nhưng ngày con main chết, nó vứt hết cái sự tu tiên, lao thẳng vào con đường ma đạo, nhảy xuống cái địa ngục không đáy. Nó lội qua bao nhiêu thi thể trôi dạt trên sông Vong Xuyên, đào tung cả ba trăm dặm Hoàng Tuyền để tìm… Ai đó.
Cả cõi âm ti chấn động, quỷ khóc thần sầu, thần tiên hai bên đều kinh hồn bạt vía. Ai cũng bảo thằng Tạ Thần Châu nó “bay màu” rồi. Chỉ có nó biết, nó chỉ đang đi tìm… một người. Vợ nó, và cả… Niệm Niệm của nó.