Nữ y nhàn tản Giang Sơ Nguyệt vớt được một "thi thể" trôi nổi trên sông và thành công cứu sống, sau đó chữa trị vết thương, chăm sóc, dạy anh nhận biết dược liệu. Mẹ cô là Liễu thị lại ép anh vào nhà, định truyền lại tiệm trà Giang gia cho anh. Sau đó, anh bị bắt đi lính, ra chiến trường rồi chết.
Năm năm sau, Giang Sơ Nguyệt cưỡi ngựa trên đường phố kinh thành, gặp Thẩm Luật, tưởng là xác sống. Để giải tỏa nghi ngờ, cô mượn danh nghĩa khám bệnh miễn phí để vào Thần Võ Doanh, bí mật điều tra người này có phải là người xưa hay không.
Người đó lại kéo cô đi điều tra án cùng, còn bị ép cùng nhau trốn chạy. Trên đường trốn chạy, hai người giả làm vợ chồng, anh gọi cô là nương tử, cô gọi anh là phu quân. Cứ tưởng ở trà hương ẩn náo cách xa ngàn dặm có thể làm một đời vợ chồng nhàn tản. Nào ngờ cuối cùng vẫn về kinh, thái hậu ép hôn, anh kháng chỉ, cô không theo.
Được rồi, câu chuyện đến đây, mọi người tưởng là hết rồi sao? Không hề, trên đời này có một người đàn ông tên Thẩm Luật, anh không tiếc thân mình nhập cuộc, thành tựu cho mình và người trong lòng một đoạn tình duyên tốt đẹp.
Thẩm Luật hai mươi tám tuổi đã ra chiến trường, chiến trường chém giết, tôi luyện thành cốt cách sắt đá. Anh không gần nữ sắc, nói phụ nữ thật phiền phức. Nhưng từ khi anh gặp Giang Sơ Nguyệt, không những không chê phiền phức, trước mặt người khác vẫn luôn gọi là tỷ tỷ, còn như một con cún con lẽo đẽo theo sau, xin hoàng thượng ban hôn, xin Giang Sơ Nguyệt cho danh phận, thậm chí khi mất trí nhớ bị ép vào nhà, cũng cảm thấy vinh quang, vì anh cuối cùng đã trở thành "phu quân" của ai đó.
Giang Sơ Nguyệt: Ta là hoa buổi sớm, sớm tối vì quân mà nở rộ.
Thẩm Luật: Vạn trượng hồng trần, ta chỉ đợi một người.