Văn Cẩn có một người mà cô thích đã lâu, vì anh mà cô đã lóng ngóng học nói tiếng Hàn.
Trước khi cuộc đời kết thúc, cuối cùng cô cũng đợi được anh trở về, tốn nhiều công sức để gặp anh lần đầu cũng là lần cuối.
Không còn gì hối tiếc nữa...
Ai mà ngờ, chớp mắt một cái, thế giới đã khởi động lại, cô đã trở về năm 14 tuổi trong veo.
Năm nay, người mà cô thích vẫn chưa ra mắt, đôi mắt cô vẫn còn khỏe mạnh.
Anh nói rằng ước mơ của anh là trở thành ước mơ của người khác, vì vậy, em sẽ theo đuổi ước mơ của em.
Ngôi sao chiếu sáng công bằng cho tất cả những ai ngước nhìn nó, em chưa từng mong muốn chiếm hữu riêng ngôi sao, là anh đã nói với em rằng - có thể.
Nhưng...
Ai có thể dùng tình yêu để chiếm hữu cả vì sao.