Lần đầu tiên gặp anh là bên cạnh một dãy ống kinh đang quay, anh quay lưng về phía ánh nắng, hai tay chắp lại, gật đầu với cô. Anh là người đàn ông có Phật tính nhất mà cô từng thấy, sau này mới biết, anh đã đi một đường từ địa ngục đến, vượt qua đao sơn biển lửa, mới có thể đứng được ở đó.
Chuyện thế gian này, sao có thể là đen trắng phân minh, lại càng không thể là hoặc thế này hoặc thế khác.
Đã không tính được ai nợ ai, đã trong lòng còn có rượu nồng,
Chi bằng cứ thế này, như tằm nhả tơ, bôn ba phiêu dạt, say đến đầu bạc răng long.
—— Dù vạn trượng vực sâu, ta vẫn cứ đi.
Câu chuyện này hoàn toàn là hư cấu.